Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

HAY LÀ ...

MÌNH CHIA TAY NHỈ?

Anh sẽ không làm em thêm muộn phiền nữa. Anh thấy mình quá vô dụng rồi.

Anh không thể hiểu và tạo cho em cảm giác thoải mái nhất khi ở bên được. Lúc em cần thì anh lại không thể ở đó bên em. Chắc là lúc này em đang cần lắm rồi, một bờ vai đủ lớn, đủ khỏe để em có thể nương tựa cả cuộc đời. Những gì em cần lúc này là một mái nhà của riêng mình, không còn chuyện sống chung đụng với ai khác, ở đó em sẽ được thoải mái tự do với không gian riêng của mình. Em xứng đáng được đến với người có công việc ổn định, thu nhập tốt, có nhà cửa, có xe,...

Còn anh thì chưa thể (nói thật là chưa biết bao giờ) sẽ cho em được những điều đó. Anh vẫn còn chật vật với lại mớ công việc chẳng đâu với đâu của mình thì làm sao có thể làm bờ vai, chỗ dựa cho em được cơ chứ.

Lúc này anh có rất nhiều ngổn ngang suy nghĩ. Nhưng thôi, nói ra được những lời trên cũng là quá đủ rồi.

Anh thề là sẽ quên được em, chúng ta sẽ làm bạn và anh sẽ không trốn tránh em làm gì. Chắc là anh sẽ làm được thôi.

Anh thấy mình đã quá mãn nguyện với mối tình này rồi vì anh tưởng chừng như mình sẽ chẳng được ai ngó ngàng tới cơ. Và em đã cho anh cơ hội được nắm tay em, hôn em, ôm em trong vòng tay. Giờ thì anh nghĩ rằng nên buông ra để em có thể tìm được lẽ sống mới, tìm được điều mà em vẫn hằng mong muốn bao lâu nay.

Chào em!