Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Repost Facebook: 16 Tháng 4 2015 lúc 21:44 · Hà Nội

Ở nhà tập thể cũng hay thật! Chiều chiều đi tập thể dục quanh quanh, ngắm toàn gái xinh, chân dài trường múa, điện ảnh, cơ điện, thương mại... Cơ man nào là người, đi đi lại lại, bóng hồng, bóng vàng, bóng xanh,... các kiểu con đà điểu, cứ từng tốp từng tốp nối nhau đi trên đường. Nói chung là ra đường là không muốn về nhà nữa mới khổ, nhưng có khi mắt lại đỡ được khoản cận thị :v
Sau khi đèn đường lên rồi, không còn gì để nhìn ngó nữa thì lại về qua xem mấy "cụ" tập thể thao bằng món bóng chuyền chơi bằng bóng rổ trên sân cầu lông tiêu chuẩn. Những đường bóng rất đẹp khi mà những tay bắt bước 1 loạng choạng, chuyền 2 thì chuyền kiểu "đánh đố" ông chủ công. Thế mà rút cuộc bóng vẫn qua lưới, mà cuối cùng mục đích cũng chỉ để qua lưới còn đội kia thích làm gì thì làm. Sau đó là những trận cười giòn giã, sảng khoái khi ăn điểm một cách chẳng giống ai như vậy.
Quanh đấy là các bà, các mẹ đang chạy đua với những bát cháo, bát bột với con cháu nhà mình, rôm rả lắm. Rồi lúc xong việc với các "cục nợ" các má nhà ta lại ngồi tám chuyện trên trời, dưới biển, kinh tế, chính trị .... nói chung là rất nhiều âm thanh ở trên cùng một sân nhà tập thể.
Sau một ngày nặng trịch với bao nhiêu suy nghĩ đắn đo về công việc, về "người ấy" thì những phút giây này với mình thật là dễ chịu. Sao đi đâu, làm gì mà bóng hình ấy cũng theo mình đi đến đó nhỉ, như là ma vậy. Có lẽ nào khi yêu mọi người đều có cảm giác nhớ nhung đó hay sao?
Lại nhớ đến ngày làm việc hôm nay, cả buổi sáng thì không làm gì mà chỉ có party, gameshow mà cô ấy cũng trong vai trò tổ chức. Lẳng lặng đứng sau nhìn trộm, lúc này mình không hiểu sao lại có đủ thời gian và không gian để ngắm trọn cô ấy dù xung quanh là bao người. Cô ấy gầy quá, bộ trang phục thì làm cho con người già hơn nhiều (không hiểu gu thời trang kiểu gì nữa không biết). Lại chẳng hiểu nổi vì sao lại đi làm tóc xoăn cơ chứ,trông lại càng già hơn. Nhưng có lẽ xoăn như thế mình lại dễ nhận ra khi hỗn độn để rồi lại nhìn trộm, xong rồi quay đi giả vờ như không biết.
Ôi giời ạ. Mình không biết phải làm gì nữa rồi. Cô ấy gầy như thế mà lại ăn toàn đồ kiều "giảm cân" thì chắc là muốn duy trì thể trạng này rồi. Chán thật! Con người thì phải có da, có thịt, dáng người nó phải cân đối vừa phải thì mới đẹp mới khỏe chứ, sao lại cứ phải bắt tội bản thân thế chứ nhỉ. MÌnh bây giờ mà tăng lên cả chục cân là sướng như bắt được vàng ấy chứ.
Ước gì, mình với cô ấy là một cặp để được chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn. Đằng nào mình cũng phải tăng cân, ép cho cô ấy béo lên chứ trông như bây giờ thì tội quá, nhìn mà xót xa lắm.
Chiều nay ngồi suy tư định nhắn cho cô ấy mà nghĩ đi, nghĩ lại lại thôi. Thật không thể hiểu nổi 2 luồng suy tư trong người. Nhắn tin để cho đỡ nhớ, đỡ bí bách trong người nhưng lại sợ đẩy đi xa hơn "vị trí" an toàn này.
Rồi, bây giờ thì "rặn" nhớ ra được một đoạn thơ hay lắm cơ. Nó cũng không đúng ý mình lắm nhưng được cái là hay vào thời điểm này:
"Biết nhớ em nhiều cũng thế thôi
Nhớ em, em có nhớ gì tôi
Giờ đây vui với đời sương gió
Vui với rượu nồng, với chính tôi"
Xong rồi, cả buổi chiều nghĩ ngợi thế nào, giờ viết vào đây là xả được kha khá buồn lòng rồi.
The end 2nd part.
P/s: Cô ấy vừa online, hi vọng là có nhắn gì cho mình. Hi vọng vẫn là hi vọng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.