Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Repost Facebook: 26 Tháng 4 2015 lúc 23:40 · Hà Nội

Ngày chủ nhật buồn!
Không được đi làm thực sự là không ổn một chút nào. Chẳng lẽ lại nt cả ngày với em để đỡ nhớ. Mà thực sự là có nhắn tin, có gặp đi chăng nữa thì cái hình bóng đó vẫn cứ lởn vởn quanh đầu mình chỉ đợi thời cơ mình ko để ý để lẻn vào chiếm lấy suy tư của thằng con zai này.
Nhắn tin với em trong ngày thì không được vì sợ rằng em hôm nay bận thì ko trả lời được, lại làm phiền em. Rồi cứ thế mà chờ đợi cho đến tối để giả vờ hỏi han xem hôm nay thế nào, có vui không? Nhưng đúng lúc nhắn tin xong thì lại phải đi sửa máy tính cho người ta, chẳng đọc tin nhắn phản hồi lại của em được. Đến chỗ đó, nhìn vào điện thoại, bất ngờ nhìn thấy con số 6 tin nhắn vừa nhận, thật là không tin vào mắt mình nữa.
6 tin nhắn nhắn khá dài, thực sự là mình ko ngờ em lại có thể thổ lộ hết bầu tâm sự của bản thân sau một ngày như thế. Chắc là em cũng có ý định chờ mình hỏi han để cho ra hết cho nó nhẹ người hay sao ấy. Đầu tiên là câu chuyện về tay phó chủ nhiệm trách em và một chị nữa đã ko hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mà trong đó em tự thấy mình ích kỷ nên mới gây ra cho chị kia rắc rối và hậu quả đã xảy ra ko như ý muốn. Ôi, em yêu thật là giống mình ở cái điểm này. Nhiều lúc xảy ra những tình huống mà mình cảm thấy bản thân thật là ích kỷ, vị lợi hoặc là ko lường trước được hậu quả mà đã làm hoặc nói của mình để xảy ra chuyện đáng tiếc. Nhưng theo mình, một khi đã gây ra cái này, nếu ko phải là cố ý thì nên rút kinh nghiệm sâu sắc để lần sau ko mắc phải nữa, vì nó có thể là một bài học nhớ đời ko ai dạy được cho mình cả.
Đó mới chỉ là 2 tin nhắn đầu tiên, còn 2 tin nhắn tiếp theo là dành cho một bạn nữ lớp 12 có cái chân bị u to bằng "3 cái bát tô". Ôi, thật là tâm hồn thánh thiện và từ bi quá cơ :) Em ở đó thì sẽ bắt gặp được rất nhiều hoàn cảnh mà ko ai cầm được nước mắt đâu cô bé ạ. Ở viện đó người ta chuyên điều trị cho căn bệnh mà cả thế giới đều sợ nó, mà tới đó thì sẽ là: giàu thì thành bình dân, bình dân thì thành nghèo khó, mà nghèo khó rồi thì chỉ chờ theo hi vọng mong manh. Những mảnh đời khó khăn vì bệnh tật, tai ương trên đời này nhiều lắm, vô số kể cũng chính vì lẽ đó mà anh đã lâu lắm rồi ko dám mở những chuyên mục Từ thiện, Tình thương,... Vì vào đó là ko cầm được nước mắt với những hoàn cảnh mà khó có thể hình dung ra được. Nhưng nói thế thôi, con người mà giúp được ai thì giúp, làm ơn được đến đâu thì làm, em có tấm lòng hảo tâm như thế là tốt lắm rồi, đời được mấy khi đâu.
Qua 2 câu chuyện này thì thực sự là mình cảm thấy ấm lòng lắm lắm. Em có thể đã coi mình như một người bạn thân, tri kỷ, chỗ để chia sẻ những nỗi buồn trong cuộc sống, rất thoải mái ko e ngại. Dù gì thì với anh nó cũng quá đủ rồi, chỉ cần thế thôi em ạ, anh ko cần nhiều hơn. Vì với anh được quan tâm, chăm sóc và chia sẻ với em những niềm vui, nỗi buồn dù là nhỏ nhất cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.
Hôm qua lúc đang nói chuyện khuya với em thì cu Chinh nó vào hỏi chưa ngủ à hay chưa đủ say để ngủ. Mình nói đang tán gái mà nó cũng đã hiểu ra ngay và nói luôn đến em. Có lẽ nào thực sự những việc làm gần đây của mình và em, ở trong phòng đó ai cũng biết và tự hiểu ra vấn đề. Chỉ còn 2 người "bị tình nghi" tự giải quyết thế nào thì tùy hay sao?
Rồi lại còn cái cô Hiền lắm chuyện kia nữa. Mình cũng thật là hối hận kinh khủng khi đã bán đứng em với nó. Em share thông tin về nó cho mình vậy mà mình lại đi nói lại với con Hiền, tại sao lúc đó lại nghĩ ra cái trò nghịch ngu thế nhỉ. Thế là con Hiền nó lại bảo là ko thèm tâm sự với em nữa vì em ko giữ lời hứa bí mật giữa 2 đứa và cũng nghi ngờ chuyện mình và em. May sao lúc đó mình lảng tránh đi, nhằm đánh lạc hướng nó bằng một vấn đề mà "chỉ về nhà mới nói được" :v Còn lâu em ạ, mày định móc máy gì anh và làm người yêu anh khó nghĩ thì anh sẽ kill mày,
Và cũng còn một câu chuyện khá hay giữa mình và con Hiền, chắc sau này khi chuyện với em đã ổn thì mới kể cho em nghe. Đó là cái lần Hiền nó nhắn tin skype hỏi mình lời khuyên về việc yêu bạn nó. Sau một hồi nói chuyện về tay kia, mình thấy những gì cần nói thì đã nói, nó lại hỏi "thế anh có thích em không?". Mình mạnh dạn trả lời "có". Sau đó nó truy tiếp "vì sao?". Vâng vì cô là một đứa năng động, nhiệt huyết, sôi nổi,... toàn những tính từ dành cho tuổi trẻ trẻ trâu. Tự nhiên nó lại bảo "sao anh thích em mà ko nói" :v Nghĩ lại mà thấy có khi nó cũng thích mình hay sao ấy (vì đợt đó, cũng có làm hộ nó vài clip và ở lại muộn hơn, lửa gần rơm mà ;v). Vâng, cô ơi, tôi chỉ thích là thích cái tính thôi, chứ cô chưa làm cho tôi mắc cái chứng "tương tư" như bây giờ này đâu.
Thôi, nói dông dài thế thôi. Nói đến mấy cái tin nhắn cuối ngày này, nghĩ mà buồn cười quá. Em gọi mình là heo vì ngủ sớm hơn em khi mới chỉ có 10h30. kaka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.