Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Repost Facebook: 22 Tháng 4 2015 lúc 22:22 · Hà Nội

Ngồi một mình lại nhớ, sao em cứ ở trong đầu anh thế nhỉ? Giờ chỉ còn biết ngồi xem lại tất cả những đoạn hội thoại trong ngày mình nói chuyện để cho vơi đi nỗi nhớ em.
Cũng chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Muốn yêu em, muốn quan tâm, chăm sóc cho em mà lại không thể bày tỏ công khai, lại cứ phải lén lén lút lút, rồi lại giả vờ bơ đi, coi như không có chuyện gì. Ra chỗ em lấy nước thì chỉ dám ngó qua, nhìn trộm 1 cái thật nhanh xong rồi biến. Vào trong phòng thì tâm hồn cứ luẩn quẩn hướng ra ngoài, cứ nhớ nhớ, nhung nhung chỉ trực quan sát cái skype xem có tin nhắn của em ko để mà hồi âm ngay lập tức. Nói thật chứ cái skype chính là mà mình thích click nhất bây giờ, chỉ đợi có số 1 màu vàng rồi click thật nhanh xem em nói gì, hỏi gì, kêu gì, phán gì,... Lúc của người khác thì thất vọng tràn trề. Đời sao lại khổ thế này nhỉ?
Mình cũng chẳng hiểu có nên nhờ cái Lý nó tư vấn, quân sư nữa hay ko? Vì nếu mà như thế thì mình chẳng giấu được bất kỳ cái suy tư nào với con này, mà như thế thì có ổn ko? Tự nhiên mình lại nghĩ đến cái viễn cảnh một đứa con gái biết hết tâm tư tình cảm của mình dành cho một người khác (cứ như là bạn tâm giao ấy), liệu nó có quá nguy hiểm khi em biết được ko? Có lẽ mình ko nên nói hết, nên giữ lại một tý làm bí mật riêng tư, ko có con này mà lỡ mồm ở đâu thì ko có cái lỗ nào mà chiu vào mất.
Một ngày thật là hạnh phúc hơn một chút khi em chat với mình nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Có lẽ nào em đã coi mình như một người để bầu bạn, chia sẻ những suy nghĩ của mình? Chắc là tại vẫn là "ông anh trai" như cái Lý nó bảo, mà có lần mình nghe em nói câu này thì phải. Thế cũng tốt thôi, chỉ cần được quan tâm, chăm lo cho em thì dù làm việc gì, cương vị nào anh cũng tình nguyện chấp nhận. Với anh chỉ cần người anh yêu được hạnh phúc, sung sướng là anh cũng vui lây, mãn nguyện rồi. Xem phim thì cũng đã gặp nhiều "ông anh trai" kiểu này rồi, kết cục cũng có bi, có hậu chẳng biết thế nào với mình nữa cả.
Sau một hồi chát với bà Thúy, mình mạnh dạn nhắn tin hỏi thăm em. Không biết có được mấy tin nữa. Thôi, đến đâu thì đến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.